- Nhưng như vậy sợ làm phiền anh chị quá.
- Trời ơi, anh cứ nói thế. Như thế càng thêm vui. Chúng tôi phải biết ơn anh chị mới phải. Hơn nữa, thú thật với anh, đó là vì tình yêu của tôi đối với anh, yêu như một người anh, một người đồng nghiệp...
Ngày thứ sáu, ông Vụ trưởng lại than phiền rằng, ông ta định về quê ngoại thăm mẹ vợ, nhưng xe ô tô lại bị hỏng, chẳng hiểu hóc cái gì ở cầu sau... Ông Vụ phó sốt sắng: “Anh đừng lo, tôi và vợ tôi cũng định tới quê của chị để xem triển lãm về hàng dệt. Tiện thể chúng tôi sẽchở anh chị đi”.
Ông Vụ trưởng nói với một vẻ thân mật: “Tôi biết cảm ơn anh thế nào bây giờ. Tại sao anh đối xử tốt với tôi như vậy?
Ông Vụ phó để bàn tay lên chỗ trái tim: “Tôi rất yêu mến anh. Không phải như cấp dưới đối với cấp trên, mà như con người đối với con người”.
Sau chuyến về quê ngoại ít lâu, một lần trong nhà ăn, ông Vụ trưởng lại than phiền rằng, ông ta không biết làm cách nào để có thể chăm sóc được mảnh vườn ở biệt thự ngoài ngoại ô thành phố. Ông Vụ phó lại đon đả: “Anh thật là người kín đáo. Tại sao cho tới nay, tôi không hề thấy anh nói gì về cái biệt thự với mảnh vườn của anh cả. Tôi và các con tôi chỉ biết cảm ơn anh nếu như anh cho phép chúng tôi được lao động ngoài trời để hít thở không khí trong sạch. Chứ suốt ngày ngồi trong văn phòng mãi, cái lưng của tôi đã sắp sửa thành dấu hỏi rồi...”.
Mấy tháng sau, ông Vụ trưởng được luân chuyển đi cơ quan khác. Một hôm, ông ta trở lại cơ quan cũ để lấy giấy tờ gì đó, tình cờ, gặp lại người vụ phó của mình ngoài hành lang.
- Hay quá! Trời run rủi cho mình gặp lại cậu. Tớ định đến hỏi mượn cậu chiếc khoan điện vào ngày chủ nhật được không?
- Khoan điện à? – Ông Vụ phó ngập ngừng - Anh thông cảm cho tôi nhé. Những dụng cụ đắt tiền đó, không thể bạ ai cũng cho mượn được.